Suy nghĩ
Chào buổi sáng
Vì sao yêu một người
Vì sao cũng không rõ, chỉ biết rất nhớ nếu không được gặp, hồi hộp nghĩ thấy nhau, sợ mất khi cứ ngỡ không còn bên cạnh,…
Người đó ở chỗ này, lúc nào cũng chỉ mang tiếng cười, nói đủ dùng, thâm tình trong mắt.
Người như vậy, muốn nắm chặt tay, cứ như vậy, bên nhau, bình yên. Mõi ngày đều nhìn người đó, nhìn hoài chẳng đủ
Thao thức
Đêm nay cậu ngủ có ngon không?
Mà phía tớ, chỉ thoáng thao thức
Sao rơi mấy lần tớ đều đếm được
Thành phố ngủ thế nào…
Tớ sẽ kể cậu nghe
Nhìn từ xa
Trên đời này, chẳng có ai vì mất đi một người mà không sống nổi, cùng lắm là đau lòng vài ba năm, ăn ít đi vài bữa, mất ngủ vài đêm, gầy đi mấy cân, qua tám vạn vì sao của mấy năm nữa, gặp một mối duyên mới, rồi sẽ yêu sẽ buồn rồi hạnh phúc, sinh con đẻ cái ấm áp sum vầy rồi còn nhớ ai là ai nữa.
Lúc ấy người ta lại quay ra nói duyên phận, chỉ là khi được yêu thương đúng nghĩa, người ta tư khắc yêu và được yêu, chẳng trông mong gì hơn, mọi thứ khác chỉ là hư vô…
Hoa về trong tim
Gặp cậu rồi, tớ bỗng trở nên nhỏ bé. Chỉ thích cuộn tròn trong vòng tay cậu như đứa trẻ
Nhiều khi tớ tưởng tượng tớ nhỏ bé như hạt cát trên mặt đất, mà tớ lại thích điều đó.
Vì hơn nữa từ đó còn nở ra bông hoa
Vu vơ
Qua những ngày vui vẻ
Tình yêu như trốn tìm
In nỗi buồn trong mắt
Cả khoảng trời lặng im